Chương 123

Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

10.746 chữ

15-12-2022

Phiên ngoại 3. Vô trách nhiệm

Cách mấy ngày, Hoắc Kiêu mới biết được con trai giành được á quân giải thiếu niên, kết quả này nói thật làm ông có chút giật mình, suy cho cùng theo ông biết, con trai chơi tennis rất giỏi, vẫn luôn có dã tâm đoạt giải quán quân.

Lần thi đấu này chỉ giành được á quân, vậy tâm tình của con trai khẳng định rất không tốt, cho nên mấy ngày nay mới có thể không thấy bóng dáng, hiếm khi cùng nhau ăn cơm với ba mẹ, ông nghĩ thầm.

Bởi vậy thừa dịp hôm nay buổi tối con trai ở nhà ăn cơm, Hoắc Kiêu châm chước dùng từ, thật cẩn thận mà nói: "Gần đây con có khỏe không?"

Về chuyện thi đấu, không dám trực tiếp khoét sâu thảo luận.

"Ừm? Cũng được." Thiếu niên đang ăn cơm, ngẩng đầu mắt nhìn ba mẹ, phong cách trả lời vẫn ngắn gọn giống như dĩ vãng.

Hoắc Kiêu và vợ sâu kín thở dài một hơi, nói: "Bây giờ nghỉ hè, muốn đi ra ngoài chơi một chút hay không?"

Bọn họ cố gắng, muốn kéo gần khoảng cách giữa mình và con trai.

Nhưng trải qua chuyện khắc khẩu lần trước, biểu hiện của Hoắc Vân Xuyên rõ ràng kháng cự bọn họ.

"Con sẽ tự mình sắp xếp." Con trai miệng lưỡi bình đạm nói ra, đây là đáp án trong dự đoán của hai vợ chồng Hoắc thị, nhưng là, đối phương ngừng một chút, phá lệ chủ động mở miệng nói: "Cái kia...... Ba mẹ có tính toán sinh thêm một đứa con hay không?"

Hoắc Kiêu cùng vợ: "A?" Biểu tình hai người có vẻ hết sức kinh ngạc, kinh ngạc, hơn nữa nhanh chóng tự hỏi mục đích con trai hỏi như vậy, ý nghĩ thứ nhất chính là, đối phương sợ sẽ có thêm một đứa trẻ xuất hiện ở cái nhà này sao?

Hoắc Kiêu lập tức nói: "Sẽ không, con đừng lo lắng."

Hoắc phu nhân gật gật đầu: "Con cũng đã mười sáu tuổi, nếu chúng ta muốn sinh, cũng sẽ không chờ tới bây giờ."

Chuyện này làm ba mẹ than thở trong lòng, thì ra con trai thoạt nhìn độc lập thành thục, trong lòng cũng sẽ có những ý nghĩ trẻ con.

"Nga." Hoắc Vân Xuyên có hơi thất vọng mà nga một tiếng.

Suy nghĩ lại cũng đúng, ba mẹ tuổi tác cũng không nhỏ, tỷ lệ sinh thêm em trai cho hắn cũng không cao.

Sau đó hắn không có nói cái gì nữa, an tĩnh mà ăn xong bữa cơm này.

Ngày hôm sau buổi chiều gần bốn giờ, thiếu niên mang lên mũ lưỡi trai xuất phát từ trong nhà, đi vào XX công viên, đi thẳng đến bãi cát ngày hôm qua đã tới.

Nơi đây vẫn như cũ chen đầy trẻ con, nam nữ, ầm ĩ không chịu nổi, làm người đau cả đầu.

Nhưng sau khi thấy tiểu quỷ quen thuộc, tự động xem nhẹ tiếng ồn quanh quẩn ở bên tai, trong mắt Hoắc Vân Xuyên chỉ có đứa bé trai chơi cát không ngại phiền.

Hắn vờ lạnh lùng đi qua, trên cao nhìn xuống gọi một tiếng: "Tiểu quỷ."

Nhưng tiểu quỷ ngu ngốc giống như không có phản ứng với cái tên này, liên tục gọi hai tiếng, mới nâng lên quả đầu ngốc FUFU, sau khi nhìn thấy mình quả nhiên lộ ra kinh hỉ tươi cười vui vẻ.

Nói như vậy, Hoắc Vân Xuyên thực ghê tởm cái kiểu cười đến không khép miệng lại được này, bởi vì ai cũng không muốn nhìn thấy người khác nhìn mình cười đến lộ cả đầu lưỡi ướt át.

"Ca ca!" Tiểu quỷ nhiệt tình như lửa mà nhào lên muốn ôm một cái, hắn cũng không chán ghét.

"Ừm, tiểu quỷ." Hoắc Vân Xuyên không cần cố sức mà ôm lấy thân mình nho nhỏ của đối phương, ở trong ngực điều chỉnh tốt tư thế, để đối phương ngồi được thoải mái.

An Vô Dạng ngẩn người, tiểu quỷ? Là đang kêu mình sao?

"Ca ca, em không phải tên tiểu quỷ." Bảo bối nhỏ nghiêm túc sửa lại cho đúng.

Cuối cùng cũng ôm được vật nhỏ đáng yêu thơm tho mềm mại rồi, thiếu niên toàn tâm toàn ý mà cảm nhận loại vui sướng đến mức làm lỗ chân lông mở ra, đồng thời thất thần ứng phó với tiểu quỷ nhất định phải nói chuyện phiếm với mình: "Nga, vậy em gọi là gì?"

"Em là......" Ba chữ " An Vô Dạng " ở trong miệng bảo bối nhỏ, rầm rì hai lần, cuối cùng nắm ngón tay nhỏ giọng nói: "Em gọi là bảo bối nhỏ."

Hoắc Vân Xuyên: "......"

Không giống nhau không giống nhau...... Nhưng vẫn cảm thấy rất đáng yêu, có thể chịu đựng.

"Cũng được, bảo bối nhỏ." Hắn mặt vô biểu tình mà phối hợp với nhóc con vô tư ấu trĩ đến mức tên của mình cũng không biết: "Chị em đâu?"

An Vô Dạng đắm chìm ở trong vui sướng được tiểu ca ca gọi " bảo bối nhỏ ", nghe thấy hai chữ chị gái, tức khắc ngẩng đầu nhìn đông nhìn tây, sau đó ở trong lòng ngực tiểu ca ca lắc đầu: "Em không thấy."

Thiếu niên nhăn mi: "Em ấy ngày thường sẽ đi nơi nào?" Hơn nữa chỉ có một cô bé xem đứa nhỏ sao? Chẳng lẽ không sợ bị người bắt đi?

"Em không biết." Bảo bối nhỏ dùng tay gãi đầu, có vẻ phá lệ mờ mịt: "Có thể là đi mua đồ ăn vặt." Sau đó dùng ngón tay chỉ ra hướng song sắt bên ngoài công viên.

Mắt thường có thể thấy được một siêu thị nhỏ.

Hoắc Vân Xuyên mắt ngó tiểu quỷ không dời mắt khỏi siêu thị: "......" Nghĩ thầm, điểm đến là siêu thị, không nhất định là nơi chị đối phương muốn đi, nhưng nhất định là chỗ tiểu quỷ muốn đi.

"Anh dẫn em đi xem." Thiếu niên chịu đựng cái loại cảm giác tê dại trong lòng, cam tâm tình nguyện bị một đứa bé nhỏ hơn so với chính mình mười mấy tuổi sắp đặt.

"Dạ!" Bảo bối nhỏ đôi mắt tỏa sáng.

Vì thế Hoắc Vân Xuyên ôm bé con, đi ra cửa công viên, đi đến đối diện đường cái, đẩy ra cửa kính siêu thị.

Hắn thô sơ giản lược mà nhìn lướt qua, 80% có thể khẳng định, chị tiểu quỷ cũng không ở chỗ này.

Nhưng là, hắn giả vờ, làm bộ làm tịch mà ôm tiểu quỷ đi vào, tìm kỹ từng chỗ một.

"Giống như không có chị," Hoắc Vân Xuyên nhìn thấy đôi mắt vật nhỏ trong lòng ngực đều dính đến đồ ăn vặt trên kệ, vô cùng lơ đãng mà ho nhẹ nói: "Vậy em nhìn xem có muốn mua đồ ăn vặt hay không, anh trả tiền."

"A?" Bảo bối nhỏ nói: "Thật vậy chăng?"

Hoắc Vân Xuyên nói: "Ừm, em thích thì cứ lấy."

Bảo bối nhỏ ngày thường rất ít mua đồ ăn vặt cao hứng chỉ con nhìn thấy răng không thấy mắt, chính là, bé con cũng không tham ăn chỉ cầm một cái kẹo que hình thỏ con, đóng gói tinh mỹ, cột bằng một cái nơ lụa xinh đẹp.

Thật cẩn thận mà nắm ở trong tay: "Ca ca em muốn cái này."

Hoắc ca ca đầu có chút mơ màng hỏi: "Chỉ cần một que sao?" Hắn dẫn An Vô Dạng đi xem kệ để hàng bên cạnh: "Em có thể chọn nhiều chút, anh không ngại."

Trong lòng An Vô Dạng có chút giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn nắm chặt kẹo thỏ trong tay, lắc đầu cự tuyệt ý tốt của tiểu ca ca: "Thôi ạ."

Mẹ đã nói, không thể tùy tiện nhận đồ của người khác, phải làm một bé con hiểu chuyện lễ phép.

Thiếu niên im lặng trong chốc lát, đưa tay cầm hai que kẹo hình gấu cùng mèo kitty từ trên kệ để hàng, nói: "Vậy lấy thêm hai que này đi."

Sau đó nhét kẹo vào trong tay An Vô Dạng, dẫn bé con đi tính tiền.

"......" Hạnh phúc tới với quá nhanh, bảo bối nhỏ ngốc fufu nắm lấy ba que kẹo, giơ ở trước mắt xem qua.

Nhưng là thực nhanh, ánh mắt bị bong bóng bên cạnh quầy thu ngân hấp dẫn, phía trên bong bóng có chữ mỗi ngày vui sướng, nhiều màu sắc treo ở trên lan can, ước chừng nhiều khoảng hai ba chục cái.

Nhân viên thu ngân: "Dạ của quý khách ba mươi tệ, cảm ơn."

Hoắc Vân Xuyên đưa tiền, theo ánh mắt An Vô Dạng, nhìn thấy một đống bong bóng, lập tức nói với ngân viên thu nhân: "Cho tôi một cái bong bóng, bao nhiêu tiền?"

Nhân viên thu ngân: "Nga, cái đó dùng để trang trí trong tiệm." Người kia mắt nhìn đứa trẻ trong lòng ngực khách, cười nói: "Có thể tặng cậu một cái."

Hoắc Vân Xuyên nói: "Cảm ơn." Sau đó ôm An Vô Dạng đi qua: "Chọn một màu em thích?"

Bảo bối nhỏ màu nào cũng thực thích, ngẩng cổ nhìn anh trai: "Em muốn...... Màu quả táo."

Thiếu niên gật gật đầu, đưa tay gỡ xuống cho bé con một cái bong bóng màu táo xanh......

"Không phải cái này." Bảo bối nhỏ lo lắng xua xua tay, chỉ vào bong bóng màu đỏ.

Thiếu niên khóe miệng run rẩy mà nhìn bong bóng màu đỏ rực, không quá nguyện ý lấy, cắn răng nói: "Có thể không cần cái màu này hay không......" Những nam sinh ghê tởm trong lớp học thường xuyên trêu chọc đây là màu sắc của con gái, hắn tiếp thu không nổi.

"Ha? Nga......" Nếu anh trai không thích màu táo, bảo bối nhỏ nghĩ nghĩ nói: "Muốn cái kia, màu hồng phấn."

Hoắc Vân Xuyên mắt nhìn bong bóng màu hồng, không có cự tuyệt: " Ừm." Gỡ bong bóng xuống, đưa sợi dây tới trong tay An Vô Dạng: "Không nên buông tay, nếu không nó sẽ bay đi."

Bảo bối nhỏ cầm được bong bóng rất cao hứng, thẹn thùng mà ôm cổ anh trai hôn một cái lên mặt: "Cảm ơn ca ca."

"......" Thiếu niên bởi vì nhận được một nụ hôn thuần khiết đã trở thành một đầu gỗ.

Bị tiểu quỷ hôn, chậc chậc.

Sau đó giơ tay xoa xoa mặt, đỏ mặt nói: "Không cần cảm ơn."

Nếu chỗ này không có chị của tiểu quỷ, vậy đến chỗ khác tìm xem, thuận tiện ôm tiểu quỷ một lát.

"Em năm nay mấy tuổi?" Hắn hỏi.

Một tay nắm bong bóng, một tay gian nan mà cầm kẹo bảo bối nhỏ nói: "Bảo bối nhỏ bốn tuổi."

"......" Thiếu niên quay đầu đi, ở dưới mũ lưỡi trai che khuất nhịn không được mà cười cười, sau đó làm bộ giúp bảo bối nhỏ: "Anh giúp em cầm."

Tay đối phương nhỏ, nếu lớn lắm. Cũng chỉ có thể khoảng ba tuổi thôi.

Ra siêu thị nhỏ, thiếu niên đi đường chưa từng có chậm như vậy, bước chân chậm rì rì mà đi ở bên trong công viên, vừa đi vừa tìm hiểu địa chỉ gia đình nhà tiểu quỷ.

Hắn hỏi: "Nhà em ở nơi nào?"

Bảo bối nhỏ không cần nghĩ ngợi: "Ở đối diện nhà Hầu Hồng Kỳ."

Hoắc Vân Xuyên thiếu chút nữa bị đá cuội dưới chân vấp té, Hầu Hồng Kỳ là ai??

Hắn sửa sang lại tâm tình một chút, hỏi: "Vậy nhà Hầu Hồng Kỳ ở nơi nào?"

Bảo bối nhỏ không cần nghĩ ngợi: "Đối diện nhà em."

Thiếu niên nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nghiêm trang của tiểu quỷ, ngứa răng muốn thò lại gần cắn một ngụm: "Biết tên tiểu khu không?"

Bảo bối nhỏ rơi vào trầm tư, nhăn khuôn mặt nhỏ hỏi: "Tiểu khu là ai?" Là bạn nhỏ nào sao?

Hoắc Vân Xuyên: "......"

Trước mắt đi tới bên cạnh hồ cá Koi, nơi đó có rất nhiều cá Koi xinh đẹp, ở trong nước bơi qua bơi lại.

"Oa, cá vàng thật xinh đẹp."

Thiếu niên nghĩ thầm, đó không phải cá vàng, đó là cá Koi, nhưng là đối với trẻ con......, đối phương cao hứng là được rồi.

"Nhà trẻ em tên gọi là gì?" Hắn không ôm hy vọng hỏi.

"Tên nhà trẻ? Em biết." Bảo bối nhỏ có đáp án ngoài dự đoán, câu chữ rõ ràng, thanh âm to lớn vang dội mà nói: "Nhà trẻ Ánh Sao song ngữ."

Hoắc Vân Xuyên thở phào một hơi nhẹ nhõm, hôm nay cuối cùng có thể vui sướng mà tán gẫu rồi.

"Nga, vậy em ở lớp nào?"

Bọn họ chậm rãi đi đến chỗ sâu trong công viên.

"Em và các bạn nhỏ học lớp chồi, em ở nhóm quả táo, em còn biết nói tiếng Anh." Bảo bối nhỏ nả như dây pháo, lách cách lách cách mà hét lên với anh trai.

Hoắc Vân Xuyên: "...... Em thật lợi hại." Thì ra là bạn nhỏ học ban quả táo, thất kính.

Mang danh là " tìm chị " kỳ thật trong khoảng thời gian này, bảo bối nhỏ trò chuyện đến cao hứng, còn ôm cổ tiểu ca ca, nhỏ giọng nhỏ giọng hừ hừ nói đông nói tây.

Tuy rằng ngũ âm không được đầy đủ, giọng sữa mười phần, nhưng là thiếu niên ôm bé, mỉm cười vui sướng vẫn luôn treo ở bên miệng.

Ừm, nhà trẻ Ánh Sao, lớp chồi ban quả táo bảo bối nhỏ đúng không?

Người hiện tại ôm em là Hoắc Vân Xuyên, về sau xin được chỉ giáo nhiều hơn.

--- Có ai thấy Hoắc tiên sinh khá là...biến thái không?

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!